Xuân mang niềm hy vọng
Xuân mang niềm khao khát
Tràn ngập khắp niềm vui
Trong rộn rã tiếng cười
Xuân rực ánh Thái Dương
Xuân khơi đèn Trí Huệ
Soi thấu suốt Tâm thành
Của người chăm tu tập
Xuân đưa Người rời Bến
Bước lên thuyền Giác Ngộ
Về tận cõi An Nhiên
Xuân rực rỡ đón chào
Cực Lạc trong niềm Xuân
Sáng ngời cõi Trời Tây
Chờ đợi người tu tập
Trở về sống An Bình.
VÔ THƯỜNG là một từ ngữ mà chúng sanh thường hay nói đến nhiều nhất, nhưng chúng sanh có thật sự hành động vô thường hay không? Và đã nhận thức về vô thường như thế nào?
Cái gì mà mình không vừa ý, không thành tựu được, hoặc thành tựu không đúng ý, thì cho là vô thường; thế thì cái gì đúng ý thì mình sẽ gọi nó ra sao? Chắc chắn rằng không thể gọi là vô thường được!
Hai người đang tranh giành nhau một vật gì đó, kẻ thua cuộc thì cho vật đó là vô thường. Nhưng kẻ thắng có gọi đó là vô thường hay không? Người thắng sẽ cho đó là hữu thường, vì nếu không hữu thường thì làm sao có việc đem sức lực ra để tranh đoạt nó cho được. Còn người thua cho đó là vô thường để tự an ủi mình và ngăn đi niềm đau mất mát một cái gì mà mình mong cầu, mình mong mỏi mà không được.