Lạc Pháp

Tâm Sơ Hở và Ma Vong Dựa Nhập

Jul 19 2015
130505726 130505726 LacPhap.com

Kính bạch Sư Phụ,
Xin Sư Phụ từ bi giải thích cho con được rõ: đối với một người bị ma vong dựa nhập, việc tu tập có giúp ích gì cho người đó hay không?

Một người bị dựa nhập, không phải tự nhiên mà người đó bị dựa nhập đâu.

Việc trước tiên đó là ân oán giữa đôi bên; một bên đã trở lại kiếp người rồi, bên kia vẫn còn mang kiếp vong linh, vẫn còn mang niềm uẩn ức trong lòng chưa được giải tỏa, vì vậy chưa siêu thoát được. Vong linh này sẽ đi tìm người đang hiện diện trên cõi Ta Bà để đòi ân oán.

Việc thứ hai, người bị vong ma dựa nhập chắc chắn là có Tâm không lành, Ý-Tánh không tốt, tức là đã có quá nhiều kẽ hở, cho nên vong ma mới có thể lách vào được.

Việc tu tập đòi hỏi hành giả phải sám hối những nghiệp tội của mình đã gây tạo từ nhiều đời nhiều kiếp cho đến hiện kiếp.

Việc sám hối không phải chỉ một ngày, một bữa, mà đó là một việc làm kéo dài suốt cả đời tu tập, còn tu tập là còn sám hối, một sự sám hối chân thành xuất phát từ Tâm, không từ ở Miệng. Đó là một sự “nức nở” của tiếng Lòng trước những đau khổ, những bất hạnh mà hành giả đã không chùng tay khi tròng vào cổ Người.

Ngày giờ này đối diện với nghiệp lực của mình, có thể đó là một “Nghiệp Lực Sống” mặt đối mặt, hoặc là những BÀI HỌC gây tạo cho mình muôn điều phiền muộn, xót xa đến xé nát tâm can, và tai hại hơn cả là một sự dựa hay nhập của kẻ mà mình đã tạo ra oan trái trong quá khứ; oan trái này nặng nề cho đến nỗi vong linh không thể chờ đợi được “duyên gặp gỡ”, mà phải vội vàng và bất chấp luật lệ của cõi Âm, nhất quyết thanh toán ngay trong hiện kiếp của người bị dựa nhập.

Trước một cảnh huống đau lòng như thế, người bị dựa nhập biết tu tập càng phải tỏ dạ chân thành sám hối, luôn luôn sám hối từng giờ, từng phút, chẳng những với tất cả nghiệp chướng của mình, mà còn phải đem hết Chân Tâm để sám hối với vong linh đang dựa nhập mình. Mặc cho cái Vong tìm đủ mọi cách để quấy phá, hành giả giữ vững tâm tu tập, cố gắng vượt qua những trở ngại do cái vong gây tạo ra, không ngừng chân thành sám hối với cái vong, bao nhiêu công đức tu tập đem hồi hướng hết cho cái vong, thực hành nhiều hạnh bố thí, cũng thật dạ trao công đức đó cho cái Vong.

Lần hồi, sự thật tâm của hành giả cộng với công năng tu tập càng lúc càng gia tăng, sẽ giúp cho vong linh đang dựa nhập nhẹ nhàng hơn và tự động bước ra khỏi thân xác của hành giả. Xem như ân oán đã thanh toán xong!

Người bị dựa nhập nên nhớ kỹ:

Phải suy nghĩ thật cặn kẽ những gì mình muốn nói với cái vong, lời sám hối phải thật chân tình mới có thể rung động được cái vong. Thần thức chỉ chấp nhận những gì thật chân tình, khi đó mới thực sự có sự rung động. Vì vậy, những lời giải bày, lời trần tình của người bị dựa nhập phải xuất phát từ một tâm thành, tận đáy lòng mình, chớ không thể là những lời bãi buôi, qua lề. Đối với vong linh, phải là một sự đối xử chân thật đúng nghĩa, không giả dối, không bằng miệng, mà phải bằng CHÂN TÂM.

Một người chưa bị nhập, chỉ mới bị dựa, như vậy có phải cái vong đang dựa người đó cũng chính là oan gia, chờ khi tâm người đó sơ hở thì mới nhập vào?

Rất đúng!

Như thế thì do đâu mà Tâm sơ hở?

Tâm sơ hở:

  • Việc trước tiên là do Tâm động;
  • Việc kế tiếp là ý không lành phát sanh;
  • Tâm động thì ý phát sanh cũng động, lôi kéo theo Tánh cũng động. Tánh động có nghĩa là Tánh xấu nổi lên.

Vì vậy tâm sơ hở ảnh hưởng đến vòng nghiệp lực rất là nhiều. Vong nhập, vong dựa thuộc về nghiệp lực. Cho nên, giữ tâm thanh tịnh, giữ ý trong sáng, giữ tánh cho đằm xuống, đừng để khởi lên những tánh xấu, khi đó tâm sẽ không động và vòng nghiệp lực sẽ không dấy lên, tức là không có cái gì có thể xen vào được cả, coi như cửa đã đóng, không đón tiếp ai hết thì làm sao vong có thể len lỏi để nhập vào.

Nếu người đó bị vong dựa chớ chưa bị nhập, chỉ mới dựa thôi nhưng không có nghĩa rằng người đó không biết, chỉ cần một sự để ý là sẽ thấy được rằng mình đang bị vong dựa, trường hợp đó sẽ phải phản ứng như thế nào?

Khi biết được rằng mình đang bị vong dựa, chuyện trước tiên là bắt buộc phải kiểm Tâm, kiểm Ý, kiểm Tánh và tức khắc đóng cửa tâm lại. Sau khi nhiếp được cái Tâm, cái Tánh, cái Ý của mình rồi, phải chân thành tha thiết sám hối ăn năn nghiệp chướng của mình; dốc lòng tu tập, ra sức năn nỉ cái vong xóa hết mọi oán thù, đem công đức tu tập, công đức bố thí hồi hướng lại cho vong, xem như một sự đền trả lại ân oán khi xưa! Khi cán cân nghiệp lực đã được cân bằng rồi thì cái vong dựa cũng nhẹ nhàng rời khỏi người đã gây tạo nên oan trái cho vong thuở trước.

Vong chỉ mới dựa thì việc ra đi rất dễ. Vong đã vào trong người rồi thì phải mất một thời gian khá lâu. Nên nhớ rằng: vong dựa hay vong nhập, tất cả đều là ân oán, cho nên đã là ân oán thì phải thanh toán cho tròn; người trên dương thế, kẻ miền Âm Cảnh, chỉ có thể dùng CÔNG ĐỨC mới giải tỏa được ân oán mà thôi. Cho nên, cách nào cũng vẫn phải là tu tập và lòng ăn năn sám hối chân tình, đem tâm thành của mình ra để mà sám hối, ăn năn và tu tập để hồi hướng cho vong thì vong mới nhẹ nhàng và rời khỏi mình được.

Làm sao để một người nhận biết rằng mình đang bị vong dựa hoặc là mình đang có vong nhập trong người?

Dù vong dựa hay vong nhập cũng đều làm cho người đó:

  • Trước tiên: vẻ mặt thay đổi, Thầy muốn nói chính là sắc mặt, sắc diện của người có vong dựa hay vong nhập; sắc diện đó không giống như sắc diện lúc bình thường của họ. Nếu chính người đó hoặc người thân của họ chịu khó theo dõi hằng ngày, sẽ nhận ra được vẻ mặt, sắc mặt thay đổi.
  • Chuyện thứ hai: từ hành động, cử chỉ, lời nói của người đó cũng có sự thay đổi, nhưng thường là một sự thay đổi xuống chứ không đi lên. Đó là vì ảnh hưởng của cái vong rất nặng nề ở trên người của người đó,  làm cho họ không thể suy nghĩ một cách chín chắn, sáng suốt, không quyết định được một cách đúng đắn và nhanh nhẹn. Họ có những cử chỉ, những hành động, những lời nói không phù hợp với trình độ thực sự của họ lúc bình thường khi chưa bị dựa nhập.

Khi một người có vong dựa hay nhập thì Nghiệp của bản thân người này cộng chung với Nghiệp của vong linh, có thể nào gây tạo một ảnh hưởng lớn lao đến công danh, sự nghiệp hay đường học vấn của người bị dựa nhập hay không?

Mục đích của cái vong dựa hay vong nhập là để làm gì?

Để đòi nợ.

Do đó, người có vong dựa hay người có vong nhập sẽ trầm trầm trệ trệ, không thể nào cất bước được, y như đeo đá trong người. Nên nhớ rằng một cái vong chưa siêu nặng trĩu như một cục đá rất to. Một khi siêu thoát rồi, vong mới có thể thênh thang cất bước được. Vì vậy, nếu vong được hồi hướng công đức tu tập mỗi ngày một chút, mỗi ngày một chút, đến một lúc nào đó, vong đủ sức để có thể bỏ tảng đá xuống và nhẹ nhàng cất bước. Thông thường thì đương nhiên người bị nhập sẽ bị trì trệ rất nhiều, đôi khi cái vong còn khiến cho người bị nhập quẫn trí, làm nhiều điều sai trái rất nặng nề, khó giải thích.

Cho nên một điều Thầy căn dặn, nếu biết một người đang có vong ở trong người thì nên tìm một thiện tri thức để nói chuyện với cái vong, giải thích cho cái vong, nói tóm lại là phải thuyết pháp cho vong nghe, để cho vong giảm đi sự sân hận, vì chính sự sân hận mới làm cho vong như đeo đá không thể nào siêu thoát được. Người còn tại thế, sự sân hận có thể khiến cho người đó làm những việc rất trái lòng và đáng tiếc. Nếu là một vong ma, sự sân hận sẽ làm cho vong đó không siêu thoát, vì vậy cứ trầm trầm trệ trệ và luôn luôn muốn tìm cách để đòi ân oán. Cho nên cần phải tìm thiện tri thức để thuyết pháp cho vong nghe, giúp cho vong từ từ hiểu rõ để bớt đi sân hận, rồi thì chính bản thân của người bị dựa nhập phải dốc lòng tu tập và hồi hướng Công Đức lại cho vong, như vậy vong mới nhẹ nhàng ... nhẹ nhàng, đến một lúc, vong sẽ rời khỏi người đó để siêu. Siêu tức là nhẹ nhàng ra đi không vướng mắc, theo đúng nghiệp lực của cái vong.

Nếu người thiện tri thức có nhã ý muốn giúp cho người bị dựa nhập để khuyên lơn cái vong thì nên khuyên như thế nào? Nên thuyết Pháp theo đề tài nào?

Gần như tất cả các vong không siêu thoát được là do sự sân hận mà ra. Sự sân hận là một tảng đá rất lớn làm cho vong bị kéo trì xuống, vì vậy phải thuyết pháp trên Sân Hận để cho vong hiểu rằng: có dẹp bỏ SÂN HẬN thì mới có thể siêu thoát được.

Hai việc làm phải đi đôi với nhau:

  1. Vong phải bỏ sân hận xuống
  2. Người bị dựa nhập phải dốc lòng tu tập

Hai bên cùng giải quyết vấn đề song song thì mới đi tới kết quả tốt đẹp được. Nếu như vong bỏ sân hận xuống, trong khi người bị dựa nhập không quyết lòng tu tập, sẽ không thể nào đi đến kết quả tốt đẹp được! Vong sẽ còn ở trong người của người đó cho tới khi nào mà người đó thật sự chân thật tu tập và hồi hướng công đức cho vong, xem như là họ trả lại, đền bù ân oán cho vong, lúc đó vong mới có thể nhẹ nhàng cất bước.

Tức là giảng Pháp khuyên vong nên bỏ sân hận xuống, đồng thời khuyên người đang bị dựa nhập phát tâm tu tập để hồi hướng cho cái vong.

Đúng vậy! Việc tu tập là một điều cần thiết và bắt buộc phải làm!

Cũng hành xử giống như mọi việc trên đời, khi hai người giận nhau thì nên khuyên giải để một người bớt giận, còn người kia thì bù đắp.

Đúng lắm! Âm và Dương không có gì khác biệt, có khác chăng là, một bên thì vô hình, còn một bên thì hữu hình. Do đó mà người cõi Âm không thể nào trình bày cho người cõi Dương hiểu được. Nếu mọi việc có thể được giãi bày rõ ràng thì vong đã nhẹ nhàng ra đi rồi! Bất kỳ một vong linh nào vẫn còn mang sân hận sẽ không thể nào siêu thoát được; cho nên người siêu độ cho vong phải là một người thật tâm đem hết tấm chân tình của mình ra để khuyên bảo, người đó cũng phải thật tâm tu tập, có được một ánh hào quang làm cho vong phải kính phục, khi kính phục thì vong mới nghe theo lời khuyên bảo của người đó. Nếu người khuyên bảo vong là một người không xứng đáng, thật khó lòng có thể giảng giải cho ai điều gì cả.

Kính bạch Sư Phụ,

Ngày nay, những trường hợp dựa nhập xảy ra rất nhiều, một người có khi không phải chỉ bị 01 vong dựa nhập, mà là có đến 2 hay 3 hoặc rất nhiều vong dựa nhập vào người hay bao chung quanh người. Bên cạnh đó, biến động không ngớt xảy ra trên toàn thế giới.

Điều này có phải là một dấu hiệu cho biết rằng Cõi Ta Bà đang gặp chuyện không lành, và những tai ương xảy đến đã được chiêu cảm từ ở Tâm Xấu Ác của chúng sanh hay không?

Trước tiên, Thầy phải sửa "Tâm Xấu Ác" thành "Tâm Quái Ác," tại sao?

Tâm Xấu Ác vẫn còn chấp nhận được, vẫn còn có thể hoán chuyển được, sửa đổi được để trở nên một Tâm Lành.

Còn Tâm Quái Ác thì vô phương.

Hàng hàng lớp lớp Chư Phật và Bồ Tát rơi lệ nhìn chúng sanh quằn quại trong sự khổ đau mà không thể ra tay cứu giúp cũng chỉ vì “Tâm Quái Ác” của chúng sanh!

Lúc ban đầu, số người SỐNG nhiều hơn số người CHẾT. Rồi thì, người sống làm quá nhiều điều tác tệ, tạo không biết bao nhiêu ân oán, gây nên muôn điều phiền não, khổ sầu cho những người sống đồng thời với mình.

Xã hội càng ngày càng đầy dẫy những tệ trạng đến "chết người." Chúng sanh càng lúc càng thụ đắc nhiều Tánh xấu, nhiều Thói hư, mà phần lớn những thói tật xấu xa đó chỉ để hỗ trợ cho một cuộc sống vật chất, nhiều xa hoa phù phiếm, cho một sự phô trương thanh thế của cá nhân hay của một nhóm người.

Một cuộc sống mà Tâm luôn luôn động, những ý tưởng đen tối không ngừng phát sinh ra, hành sử không nương tay “uy quyền của mình”, một cái uy quyền được bao bọc bởi quá nhiều Tánh xấu; đương nhiên là Nghiệp Lực cứ liên tục được tạo ra, ân oán càng chất chồng, sân hận càng ngút trời.

Rồi thì kẻ mất, người còn; những kẻ có liên quan đến những oan trái sâu dày vĩnh viễn ra đi, ôm niềm sân hận cao chất ngất.

Một kẻ có uy quyền đã gây tạo ân oán với nhiều người thì nếu ngày giờ này, ở hiện kiếp, họ có gặp phải cái cảnh có quá nhiều vong ma dựa nhập thì việc đó cũng không có gì là khó hiểu cả.

Tâm chúng sanh đã chiêu cảm không biết bao nhiêu điều không tốt đẹp. Vì cái Tánh quá hung hăng, quá dữ dằn, quá độc ác, chúng sanh đã gây tạo rất nhiều cảnh thê lương: chết chóc – đọa đày – tan nát – đổ vỡ - chia ly…

Chúng sanh là một phần tử trong vũ trụ. Với một khối chúng sanh quá lớn hiện nay thì những vọng động của Tâm Chúng Sanh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của vũ trụ.

Những biến động đã xảy ra, hay đang xảy ra, hoặc sắp xảy ra, không phải chỉ thuần là: Lụt lội – Hạn hán – Núi lửa phun hay Động đất,… mà đó còn là một sự thể hiện ở cái "Tâm Quái Ác" của chúng sanh để gây tạo nên: Chiến tranh – Khói lửa – Tiêu diệt lẫn nhau – Sát hại lẫn nhau … Những cảnh tượng vô cùng kinh hãi mà chỉ có được là do từ ở Tâm Quái Ác của chúng sanh mà thôi. Số vong không siêu thoát do ở ôm chặt nỗi oán hờn, càng lúc càng gia tăng. Đến một lúc nào đó thì người ở Cõi Âm sẽ nhiều hơn người ở cõi Dương. Việc siêu độ đành phải bó tay!

Khi đó, tìm được người có chút ít Phước Đức sẽ không còn là một điều dễ dàng nữa.

Vong linh nào tìm được đúng Người đã tạo ân oán với mình mà vẫn còn sống trên Dương thế, tức khắc sẽ bám chặt để đòi nợ.

Cho nên trong tương lai, số người bị dựa nhập sẽ càng lúc càng đông, điều này không gây tạo một sự ngạc nhiên nào cả! Ngoài ra, việc dựa nhập không chỉ một vong linh mà có thể là nhiều vong linh cùng dựa nhập một người. Tất cả cũng là vì người bị dựa nhập đã tạo ân oán quá nhiều; ân oán của tiền kiếp cộng thêm ân oán của hiện kiếp. Vong linh một khi chưa siêu thoát thì cứ tiếp tục đòi nợ mà thôi.

Chư Phật và Bồ Tát muốn cứu người cũng không biết cứu như thế nào, chỉ cần có chút ít phước đức là cũng được cố gắng để cứu vớt, nhưng không phải dễ tìm đâu! Khuyên được một người dốc tâm tu tập cũng không phải là điều dễ dàng. Tâm chúng sanh chiêu cảm quá nhiều tánh xấu, cho nên chính mình hại mình chứ không ai hại mình cả.


Giới Thiệu Quyển Sách
49 Ngày Siêu Độ Cho Thân Nhân:
Nghi Thức & Giảng Giải


+ 94
View Desktop
Version
\