Tất cả chúng sanh trong cõi Ta Bà, ai là người chưa từng một lần làm kiếp Vong Linh? Ai là người chưa từng một lần là cư dân của Cõi Âm?
Ngày giờ này, tất cả những ai hiện diện trên cõi Trần, dù thuộc bất kỳ một dân tộc nào, dù cho ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào của quả địa cầu, cũng đều đã từng trải qua một sự sắp xếp và đưa đến tận nơi chốn thác sanh.
Đây là một công việc vô cùng phức tạp và cực nhọc. Không có một chúng sanh nào được trở lại kiếp người mà thong thả, ung dung, không vướng víu với những nghiệp lực do mình đã gây tạo từ nhiều đời, nhiều kiếp; nghiệp lực chằng chịt như mạng nhện, gần như không bao giờ trả dứt. Tìm một nơi thác sanh tương hợp với nghiệp lực của chính vong linh đó cùng với những oan trái buộc ràng từ phía cha mẹ, anh chị em, dòng họ … thực hiện được điều này, độc nhất vô nhị, chỉ có mỗi một mình Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát mà thôi!
Phá thai là một nan đề lớn không riêng cho một Quốc gia nào, mà đó chính là một bài toán khó cho toàn thể chúng sanh trong cõi Ta Bà.
Việc giải đáp bài toán này có liên quan rất nhiều đến:
- Cơ hội làm NGƯỜI của một vong linh.
- Sự thấu hiểu thế nào là Nghiệp Lực và tương quan Nghiệp Lực giữa các chúng sanh.
- Việc siêu thoát của một vong linh và làm thế nào để giúp cho vong linh siêu thoát.
Khi một người Nam và một người Nữ giao hợp, đúng vào lúc có hiện tượng THỤ THAI, là đã có sự hiện diện của Thần Thức rồi.
Nhưng sau đó, người Mẹ bị sẩy thai, tức là Thần Thức đã bước ra ngoài khỏi Thai noãn. Nên ghi nhận những trường hợp sau đây:
- Thần thức thấy rằng không thể tồn tại được trong người của Bà Mẹ vì:
- Người Mẹ bị bịnh, không thể nào giữ cái thai đến đúng ngày sinh nở được.
- Người Mẹ có vật lạ xâm nhập vào người.
- Cũng có thể rằng người Mẹ, hoặc luôn cả người Cha đã làm nhiều việc thiện, tích lũy Phước Đức. Phước Đức này sẽ giống như một MÀN CHẮN, không cho Thần Thức tiến vào, nếu Thần Thức đó quá hung hãn, quyết một lòng đòi nợ.
Khi người Mẹ bị sẩy thai, Thần Thức bước ra khỏi thai noãn, xem như nghiệp lực giữa đôi bên còn chưa bộc phát.
Thần thức ra đi, mang theo nhiều SÂN HẬN vì không phải dễ dàng tìm được:
- Nơi chốn thác sanh
- Cha mẹ có dây tương quan nghiệp lực, phối hợp được với Thần Thức, để mọi việc được THUẬN DUYÊN.
Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng phải khó nhọc mới giúp được cho vong linh tìm đúng cha mẹ, tìm được đúng chỗ thác sanh.
Vuột mất một cơ hội, khiến cho Thần Thức rất là buồn bã đến đâm ra sân hận.
Việc siêu độ cho thai nhi bị sẩy được hành trì theo đúng nghi thức, nhưng chỉ cần 21 ngày, tức là 3 tuần lễ. Ngài Địa Tạng sẽ giúp cho vong linh trong trường hợp này, tìm cha mẹ khác để thác sanh trong vòng 21 ngày.
Người chủ lễ phải khuyên giải thần thức để cho thần thức được nhẹ nhàng, hiểu rõ rằng, chỉ trừ trường hợp người mẹ có ý muốn hủy diệt cái thai, còn việc sẩy thai không do ý muốn của người mẹ, thần thức cũng không nên sân hận quá nhiều.
Phá Thai
Xin xem bài cập nhật về Phá Thai nơi đây: http://lacphap.com/item/463-pha-thai
Đối với những người có ý muốn tiêu diệt cái thai, trong trường hợp này, có khi không tiêu diệt được, có khi tiêu diệt được.
Nếu không tiêu diệt được, nghiệp lực dồn lại cái trước lẫn cái sau.
Nếu trong trường hợp tiêu hủy được, người mẹ mang nghiệp sát, và cái nghiệp này sẽ cộng thêm với cái nghiệp đã gây tạo ra lúc trước giữa hai thần thức.
Vì vậy, nếu gặp một thần thức bướng bỉnh, thần thức đó sẽ tìm cách nhập thai trở lại. Đây là một cách để tỏ sự sân hận.
Cũng có khi thần thức hiền hậu hơn, không bướng bỉnh, lúc đó ngài Địa Tạng sẽ giúp cho đi tìm chỗ thác sanh. Tuy nhiên, nghiệp lực cũng đã tạo ra giữa người mẹ đó với thần thức.
Nếu một người mẹ phá thai đã lâu mà vẫn còn thấy đứa con của mình, điều đó có nghĩa là vong linh đó chưa siêu thoát, chưa tìm chỗ thác sanh, cho nên người mẹ có cơ hội nhìn thấy con. Sự việc khi đó sẽ rất là phức tạp, rối rắm và lắm điều sầu thảm. Nghiệp lực giữa đôi bên cũng vẫn buộc ràng. Rồi thì cũng có thể gặp nhau trên dương thế để đòi nợ nhau.
Vì vậy phải cẩn thận rất nhiều, đừng xem việc phá thai như một trò đùa. Đừng xem thường những thai nhi còn trong bụng Mẹ.
Y khoa khuyên không nên phá thai khi thai nhi đã tượng hình (từ tuần thứ 20 trở lên), nhưng thật sự ra thì một mạng sống đã bắt đầu từ khi cha mẹ giao hợp và thụ thai, chớ không phải đợi tới lúc tượng hình đàng hoàng!
Người đời nhìn tất cả mọi việc với ngũ căn, có nghĩa là có giới hạn, không thể nhìn xuyên qua cái giới hạn đó được.
Nếu có thể thấu suốt xuyên qua cái giới hạn, chắc có lẽ người đời không dám làm sai, làm chuyện sái quấy đâu!
Người phá thai phải nhớ rằng, mình đã tạo nghiệp sát bên cạnh cái nghiệp chưa thanh toán giữa mình và đứa nhỏ chưa ra đời đó. Hai nghiệp chồng lên nhau, sẽ rất là nặng nề, tạo nên vô số cảnh huống, nhiều bi kịch khi hai thần thức đối diện nhau qua một cơ duyên nào đó.
Có thể nói rằng, công việc của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát vô cùng cực nhọc và phức tạp. Ngài phải giúp đỡ cho các vong linh rất nhiều.
Việc đi tìm chỗ cho vong linh thác sanh cũng không phải là điều dễ dàng. Công việc của Ngài ở cõi Âm phải nói rằng: “trùng trùng điệp điệp.” Nếu chúng sanh trong cõi Ta Bà biết tu tập, làm giảm nghiệp lực, thì công việc của Ngài ở cõi Âm sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Khi sẩy thai còn có thể siêu độ được, nhưng khi phá thai, khó siêu độ lắm!
Người chủ lễ siêu độ cho một thần thức bị phá thai khó vô cùng. Hãy nghĩ rằng, mình muốn sống mà người ta nở chặt đứt đường sống của mình, niềm sân hận sẽ lên đến đâu? Cho nên thần thức đó đã trở thành một oan gia trái chủ rất lớn của người muốn hủy diệt nó.
Nếu người mẹ đó vừa mới phá thai, thần thức chưa kịp đi tìm chỗ thác sanh khác, người chủ lễ còn có cơ hội để khuyên bảo. Việc tu tập trong trường hợp này rất là cần thiết, và lợi lạc cho cả hai bên: cho người Mẹ lẫn cho thần thức của thai nhi. Người Mẹ cần phải thành tâm sám hối rất nhiều, phải tha thiết sám hối, phải bố thí, phải hành Thiện và hồi hướng tất cả công đức của sự Tu Tập Chân Chính cho thần thức đó.
Chỉ có Tu Tập Chân Chính mới có thể giải quyết được ổn thỏa. Nên nhớ rằng, tất cả những vong linh đều cảm nhận sự Chân Thật một cách rất là nhạy bén. Nếu không chân thật, lời đó không xuất phát từ tâm mà xuất phát từ miệng, sẽ không bao giờ có thể giải quyết được bất kỳ một việc gì ở cõi Âm đâu.
Lacphap.com xin trả lời câu hỏi của Đạo hữu về việc muốn hóa giải nghiệp lực giữa người mẹ và đứa con còn trong bụng mẹ.
Trong thời gian đứa con còn trong bụng mẹ, người mẹ khó lòng nhận ra được ai là oan gia trái chủ của ai? Đứa con sắp chào đời sẽ là chủ nợ hay là con nợ của mình? Dù sao đi chăng nữa sự hiện diện của đứa bé sắp chào đời đã nói lên rằng vòng nghiệp lực giữa người mẹ và đứa con vốn đã thành hình từ trong tiền kiếp, nay có cơ hội để bắt đầu họat động.
Việc người mẹ trì tụng kinh Địa Tạng hoặc trì niệm danh hiệu của Đức Địa Tạng Bồ Tát là muốn nhờ vào oai thần lực của Ngài để làm giảm đi sức ép của vòng nghiệp lực từ trong quá khứ, làm cho nó được nhẹ nhàng hơn, bớt độ hung hản. Tuy nhiên, vòng nghiệp lực đó vẫn không chấm dứt.