Kính bạch Sư Phụ,
Trong sáu nẻo luân hồi, tam đồ là địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Một thần thức khi bị đọa vào nẻo súc sanh thì trọn nguyên thần thức đó thác sinh vào một súc sanh, hay có sự phân chia thần thức thành nhiều phần, mỗi phần đi vào một súc sanh khác nhau và điều này đã tạo nên sự ngu si cho loài súc sanh? Kính xin Sư Phụ từ bi giảng rõ.
Tại sao một thần thức bị đọa vào súc sanh? Là vì thần thức đó đã đắm chìm vào chữ Si. Tại sao thần thức đó đã đắm chìm vào chữ Si?
Kính lễ Đức Phật Thích Ca,
Mừng Ngài giáng Thế độ sanh Ta Bà.
Phật từ bi xót mọi loài,
Đản sanh cứu khổ chúng sinh thoát nàn.
Chúng sanh trong cõi Ta Bà, ai là người chưa từng khổ? Từ lúc sơ sinh mở mắt chào đời không đánh đã khóc; rồi thì lớn lên, suốt quãng đời từ tấm bé cho đến lúc già nua, thậm chí cho đến hơi thở cuối cùng, bao nhiêu từng đợt khổ đã xảy ra? Có kẻ thì khổ tới tấp, cũng có kẻ thì khổ từng đợt. Nói tóm lại, từ trẻ đến già, từ sang đến hèn, từ ngu dốt đến trí tuệ cao, tất cả đều không bao giờ rời được chữ KHỔ; ngay cả kẻ làm vua làm chúa ngự trên ngôi cao, cũng vẫn phải bị chi phối bởi cái khổ trong suốt quãng đời.
Ai có thể nói rằng: "Từ lúc sanh ra cho đến khi chấm dứt cuộc đời, tôi chỉ có tiếng cười mà không có tiếng khóc." Chúng sanh cũng không thường tự đặt câu hỏi: “Tại sao tôi lại khổ như thế?” Xem chừng ra thì đa số chúng sanh đã xem cái khổ như là một việc tự nhiên xảy đến trong đời người, không bao giờ quan tâm, cũng không bao giờ lo lắng. Và khi quá khổ thì bật khóc và kêu gọi sự giúp đỡ của các Đấng Từ Bi! Cũng có kẻ khi đau khổ lại cất tiếng cười, nhưng nụ cười đó không phải là một nụ cười an nhiên tự tại, mà là một nụ cười chua chát, vì không biết phải diễn tả sự đau khổ của mình bằng cách nào cho thỏa.
Thoạt sanh ra là đã cất tiếng khóc; đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy rằng bước vào cuộc đời, việc trước tiên là phải đi qua “cửa khổ.” Chưa từng một “người bình thường” nào bước vào cuộc đời mà đi qua “cửa sướng” bao giờ!
Như vậy, cái khổ từ đâu đến? Và tại sao người ta phải tùng phục nó và phải chịu đựng nó trong suốt quãng đời của mình từ lúc mở mắt chào đời cho đến khi hắt hơi cuối cùng?
Đúng như tên đã gọi, Tam Độc, vì rất độc hại! Tất cả chúng sanh, từ lúc mới sanh cho đến khi lìa đời, không ai là người có thể tránh khỏi tam độc? Vui vì tam độc, buồn vì tam độc, cười vì tam độc, khóc hận cũng vì tam độc.
Chữ Tham đã được biết qua, chữ Sân cũng vừa biết đến. Cái độc thứ ba là Si. Cái độc này tuy đứng hàng thứ ba nhưng nó tai hại rất nhiều, nó tai hại hơn cả Tham lẫn Sân! Mọi chúng sanh từ người cho tới thú vật đều không thoát khỏi chữ Si.
Sân là gì? Sân đúng nghĩa của nó là ngọn lửa bùng lên. Ngọn lửa này không bao giờ có cái gì có thể dập tắt nó được. Khi nó bùng lên thì tùy cường độ mà nó sẽ bùng cao hay thấp và dù cho có dập tắt nó đi, nó cũng sẽ trở lại dưới hình dạng của một đốm lửa chớ không bao giờ tắt hẳn, và đốm lửa đó sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào. Đốm lửa tuy không bùng lên nhưng vẫn mang một hình thái của ngọn lửa. Chỉ cần cho vào nó những cái gì có thể bắt lửa là tức khắc nó sẽ cháy bùng lên.
Trong cuộc sống hàng ngày, cái gì có thể làm cho ngọn lửa cháy bùng lên được?
Kính bạch Sư Phụ,
Nếu một người có Tâm Từ Bi muốn giúp cho một kẻ bớt "Tối tăm mặt mũi" vì chữ Tham thì phải làm như thế nào?
Khi nào một người ngộ được rằng mình đã tham thì cái tham mới chấm dứt! Còn một khi chưa ngộ được chữ tham thì sẽ khó lòng chấm dứt, khó lòng khuyên bảo. Cho nên có thể nói rằng: ba chướng ngại quan trọng nhất trong cuộc đời của một chúng sanh là THAM - SÂN - SI. Tham đứng hàng đầu vì từ Tham mới tạo ra Sân, một khi sân hận nổi lên rồi sẽ tối tăm mày mặt và làm điều sái quấy, sằng bậy, thiếu suy nghĩ. Cho nên ba điều đó đi cùng một dây chuyền với nhau; diệt được Tham thì tức khắc diệt được Sân; diệt được sân thì tức khắc trí huệ phát sáng. Cho nên tham là một điều vô cùng độc hại.