Biết ơn là một hành động diễn tả hay bộc lộ sự tha thiết nhớ đến những gì mà người khác đã làm cho mình, đã giúp đỡ mình hay ban bố cho mình.
Nó bao gồm: một điều tốt đẹp, một lời khuyên hữu ích, một sự dễ dàng mà kẻ khác dành cho mình, hay một món vật nào mà người khác đã ban tặng cho mình.
Sự biết ơn nói lên tư cách của một người khi nhận chịu sự giúp đỡ của kẻ khác đối với mình. Sự biết ơn cần phải được phân biệt hẳn hòi: ĐỜI và ĐẠO.
Kính bạch Sư Phụ,
Người đời mỗi khi gặp nhau, những lúc nhàn rỗi, trong những câu chuyện phiếm, rất thích bàn chuyện thị phi.
Kính xin Sư Phụ từ bi giảng rõ để con được tận tường ý nghĩa của "Thị Phi".
Thị Phi theo đúng nghĩa của nó chỉ là:
Phải - Trái hoặc Tốt - Xấu.
Tuy nhiên, từ sự phẩm bình phải trái, đúng sai hay tốt xấu, đã dẫn dắt câu chuyện tiến lần đến việc chê khen, gièm siểm vô căn cứ về việc làm hay hành động, lời nói, cử chỉ, thậm chí đến tư cách, đến đời sống riêng tư của người bị phẩm bình.
Kính bạch Sư Phụ,
Có người bảo rằng: Tôi không hề làm hại ai, mất lòng ai, cũng chẳng hề giết hại một sinh vật nào, tôi cho nhiều hơn tôi nhận, tôi thi ơn chớ không chịu ơn ai.
Như thế thì tại sao tôi phải sám hối? Sám hối cái gì? Sám hối với ai? Và sự cần thiết của việc sám hối như thế nào?
Con ơi nên biết rằng: một chúng sanh không phải lần đầu tiên hiện diện nơi cõi Ta Bà đâu! Chúng sanh đó đã đến rồi đi, đi rồi quay trở lại, lên xuống, tới lui đã bao nhiêu lần rồi, không có con số để tính đếm. Cứ mỗi lần đến rồi đi thì kể là một kiếp, mà đã có vô thỉ kiếp rồi thì con cũng phải hiểu rõ chúng sanh đó đã dính chặt với cõi Ta Bà như thế nào? Và sự tương quan giữa chúng sanh với cõi Ta Bà ra làm sao?
Cái gì tạo nên sự tương quan khiến cho chúng sanh không thể rời xa được cõi Ta Bà?
Thế nào là Chấp? Chấp có nghĩa là ôm lấy, là cầm giữ, là nắm chặt. Một người ôm lấy, giữ lấy, nắm chặt lấy một vật gì, một lời gì, một hành động gì, một tư tưởng gì, thậm chí một tình cảm gì, sẽ khư khư không muốn rời ra, không muốn thả xuống và bất kỳ ai đụng chạm đến vật mà người đó ôm chặt, nắm chặt đều bị một phản ứng rất là mạnh bạo, đôi khi có thể đi đến những việc đáng tiếc.
- Người chấp tánh là người giữ mãi cái tánh của mình không thay đổi, dù cho bất kỳ một lời khuyên nào cũng đều nhất quyết không thay đổi.
- Người chấp ý là khi ý kiến của mình đưa ra, bắt buộc kẻ khác phải theo, dù cho một ý kiến khác hay hơn cũng vẫn không thể nào thay thế được.
- Người chấp một tình cảm thì cái tình cảm đó phải là như vậy, không thể thay đổi. Nếu có sự thay đổi, người đó sẽ có thể nổi cơn điên.
- Kẻ chấp lời là lời nói của người đó đưa ra, luôn luôn bắt buộc kẻ khác phải tuân hành, nếu không tuân hành sẽ có những việc không hay xảy tới.
Thầy lấy thí dụ sau đây:
Xuân mang niềm hy vọng
Xuân mang niềm khao khát
Tràn ngập khắp niềm vui
Trong rộn rã tiếng cười
Xuân rực ánh Thái Dương
Xuân khơi đèn Trí Huệ
Soi thấu suốt Tâm thành
Của người chăm tu tập
Xuân đưa Người rời Bến
Bước lên thuyền Giác Ngộ
Về tận cõi An Nhiên
Xuân rực rỡ đón chào
Cực Lạc trong niềm Xuân
Sáng ngời cõi Trời Tây
Chờ đợi người tu tập
Trở về sống An Bình.