Lời Pháp Đầu Năm: Xuân Hòa Bình
Hòa Bình là một từ ngữ được nhắc nhở đến, được đề cập đến cũng như được ca ngợi đến nhiều nhất, đó là niềm mơ ước từ ở cá nhân, chí đến gia đình, ra ngoài xã hội. Hai chữ Hòa Bình khơi dậy đầy hình ảnh, đầy cảm xúc, nhưng, để thực thi được Hòa Bình, đó là một quãng đường dài, nhiều chông gai và có đôi khi, không bao giờ đến được “điểm hẹn”.
Rất là khó viết nên hai chữ Hòa Bình ở trong cõi Ta Bà này. Vì sao? Vì cõi Ta Bà tự bản chất của nó đã không Hòa Bình rồi. Không Hòa Bình ở điểm nào? Không Hòa Bình từ chủng tộc, từ ngôn ngữ, từ văn hóa, từ tôn giáo, từ ý thức hệ, ngoài ra còn từ ở sự hiểu biết.
Những ai hiểu biết nhiều sẽ tự cho mình là con người trí thức, văn minh, có nhiều sáng kiến. Còn người kém hiểu biết hay không hiểu biết sẽ mang lấy mặc cảm tự ti, và cảm thấy rằng mình khó lòng hòa hợp được với người hiểu biết sâu rộng. Sự khác biệt về tiếng nói, về phong tục tập quán, về tôn giáo, về lề lối sống v.v... đã là những rào cản kiên cố khiến cho Chúng Sanh trên cõi Ta Bà khó lòng hòa hợp nhau. Do đó, tự bản chất của Chúng Sanh đã không có Hòa Bình rồi.
Chúng Sanh trong cõi Ta Bà có quá nhiều sự dị biệt về đủ mọi phương diện. Làm sao để cho Dân Tộc này có thể sống thoải mái trong môi trường của Dân Tộc kia? Làm sao để cho 2 Dân Tộc trở thành BẠN thân thiết với nhau? Có nghĩa là có một sự hòa đồng thật sự giữa 2 Dân Tộc hoàn toàn khác biệt nhau từ ngôn ngữ, từ văn hóa, từ niềm tin tôn giáo, từ phong tục tập quán cho đến trình độ hiểu biết về văn minh, về khoa học.
Trong cõi Ta Bà có biết bao nhiêu là Dân Tộc chớ không phải vỏn vẹn chỉ có 2 Dân Tộc. Do đó, để làm cho tất cả các Dân Tộc kết dính lại với nhau thành một khối có thể cùng sống chung với nhau trong sự thấu hiểu nhau, thân thiện nhau, trong niềm cảm thông nhau, và tuyệt đối không làm đau lòng nhau, chửi mắng nhau, hay xỉ vả nhau, cần phải có cái mẫu số chung để đóng vai trò gom hết tất cả các Dân Tộc lại với nhau và đồng hóa các Dân Tộc để trở thành y hệt như nhau, không có chút gì là khác biệt. Một khi sự khác biệt không còn hiện hữu nữa thì sẽ không còn sự khó khăn trong việc chia sẻ, giúp đỡ, tương trợ nhau để cùng sống chung với nhau trong sự An Bình và Thoải Mái.
Nói đến Hòa Bình là người ta phải đi tìm một mẫu số chung. Cái mẫu số chung đó chính là cái chất có thể đồng hóa tất cả những sự dị biệt để thành ra một hợp chất duy nhất.
CÁI MẪU SỐ CHUNG ĐÓ CHÍNH LÀ CÁI TÂM.