VÔ THƯỜNG là một từ ngữ mà chúng sanh thường hay nói đến nhiều nhất, nhưng chúng sanh có thật sự hành động vô thường hay không? Và đã nhận thức về vô thường như thế nào?
Cái gì mà mình không vừa ý, không thành tựu được, hoặc thành tựu không đúng ý, thì cho là vô thường; thế thì cái gì đúng ý thì mình sẽ gọi nó ra sao? Chắc chắn rằng không thể gọi là vô thường được!
Hai người đang tranh giành nhau một vật gì đó, kẻ thua cuộc thì cho vật đó là vô thường. Nhưng kẻ thắng có gọi đó là vô thường hay không? Người thắng sẽ cho đó là hữu thường, vì nếu không hữu thường thì làm sao có việc đem sức lực ra để tranh đoạt nó cho được. Còn người thua cho đó là vô thường để tự an ủi mình và ngăn đi niềm đau mất mát một cái gì mà mình mong cầu, mình mong mỏi mà không được.
Con nên biết rằng hợp rồi tan, tan rồi hợp, đó là lẽ vô thường! Điều quan trọng là giữ tâm bình - tâm thanh tịnh. Cái gì có đến, rồi sẽ có đi. Đến rồi đi, đi rồi đến, không có gì tồn tại vĩnh viễn. Mỗi người có nghiệp chướng riêng của họ, không ai có thể gánh vác cho ai được cả.
Cho nên, phải biết đổi sự buồn đau thành nghị lực. Dùng sự buồn đau làm phương tiện thúc đẩy mình đi đến mục đích mà mình mong muốn. Niềm đau đớn không ích lợi chi cả, chỉ làm tổn đến thân.
Nên nhớ rằng, một giây đi qua, một phút đi qua, một giờ đi qua, một ngày đi qua, tất cả những thời gian đó nếu được sử dụng vào trong những điều lợi ích vẫn đem đến cho mình một niềm vui.